Hàn Hoang cau mày: “Lâm Thủy Trình không có bạn bè nào khác hả chị?” Hàn Hoang thấy Lâm Thủy Trình ở nhà suốt không ra ngoài, cho mèo ăn xong thì chơi pikachu nên hỏi y có muốn tham gia tổ chức cứu trợ động vật của trường hay không. Từ Mộng Mộng cố gắng nhớ lại: “Ừm… Hình như không có thật. Ẻm từ phân khu Giang Nam chuyển tới đây, chị không thấy đi chơi với ai hết… Nhưng mà ẻm có một người bạn trai! Siêu bảnh! Chắc từng đi lính đó, bạn trai ẻm đến đón mấy lần, chị nhớ mà.” Lâm Thủy Trình bừng tỉnh, nắm chặt tờ giấy. “Em hiểu rồi, cảm ơn chị.” Lâm Thủy Trình che lại một bên tai, ngón tay run rẩy chọt mạnh vào ngăn lại đau đớn kinh hồn. Bỏ điện thoại xuống, hàng mày nhăn chặt.