Ngày con kéo vali ra khỏi cửa sân bay, tôi vẫn nhớ rõ ánh mắt háo hức xen lẫn lo lắng của con. Lúc đó, tôi tự nhủ: “Con sẽ ổn thôi…”, nhưng trong lòng, tim tôi như thắt lại. Du học nghề Đức là ước mơ con theo đuổi suốt nhiều tháng trời, còn với tôi, đó là một cuộc chia ly dài nhất trong đời làm mẹ. Những ngày đầu ở Đức, con gọi về kể chuyện đi tàu điện bị lạc đường, chuyện lạnh đến mức tay tê cứng mà vẫn phải đạp xe tới trường, chuyện mua nhầm một loại bánh mì đen đặc ruột ăn không quen nhưng vẫn phải cố vì tiếc tiền. Tôi nghe vừa thương vừa buồn cười, nhưng khi gác máy, nước mắt cứ trào ra. Tôi biết chương trình du học nghề Đức không dễ. Con phải học tiếng Đức buổi sáng, đi thực tập buổi chiều, rồi tối về tự nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp. Không còn những bữa cơm mẹ nấu, không còn tiếng mẹ gọi dậy mỗi sáng. Con lớn lên trong từng cuộc gọi, từ cậu bé ngại giao tiếp thành người biết bắt chuyện với đồng nghiệp, biết kiên nhẫn chờ xe buýt trong mưa tuyết, và biết tiết kiệm từng đồng để gửi một món quà nhỏ về cho gia đình. Có lần, con gọi về khoe tháng này được khen trong kỳ thực tập, sếp còn đề nghị sau tốt nghiệp sẽ giữ con lại làm việc. Tôi nghe mà vừa hạnh phúc vừa thấy lòng nhẹ đi đôi chút. Con đã và đang làm được những điều mà ở Việt Nam, con chưa từng có cơ hội thử sức. Tôi vẫn lo, làm sao hết lo khi con ở cách mình nửa vòng trái đất. Nhưng tôi cũng nhận ra, nỗi lo đó đang dần nhường chỗ cho niềm tin. Tin rằng con đủ mạnh mẽ để đối mặt với khó khăn. Tin rằng du học nghề Đức chính là con đường giúp con không chỉ có nghề, mà còn có bản lĩnh và tương lai. Nếu có ai hỏi tôi có nên cho con đi du học nghề Đức không, tôi sẽ nói: “Hãy chuẩn bị kỹ lưỡng, và hãy tin vào con”. Bởi đôi khi, để con trưởng thành, cha mẹ phải chấp nhận buông tay… nhưng vẫn luôn đứng ở phía sau dõi theo.