Cuối xuân đầu tháng tư, gió mang theo mưa xối xả xuống Lâm An. Giữa trưa, mười dặm chín phố sương mù dày đặc, liễu rũ hoa khóc. Mây đen bao trùm khắp nơi, một tiếng sấm nặng nề giáng xuống, Vương Vân bừng tỉnh ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Thanh Ngọc bên kia màn mưa đang vội vàng chạy tới. “Tiểu thư, Hình công tử đã về.” Vương Vân ngây người nhìn nàng, đứng dậy quá nhanh khiến đầu gối nàng nhức như kim châm, suýt nữa ngã ngửa ra sau. Thanh Ngọc nhanh tay đỡ lấy nàng, nói nhỏ bên tai: “Chính mắt nô tỳ nhìn thấy người vào phủ.