Linh tinh Chương 7: Cuối Cùng Cũng Có Ngày Hôm Nay - Anh Sẽ Đợi Em Trong Hồi Ức

Thảo luận trong 'Diễn Đàn Mua Bán' bắt đầu bởi tranhang123hn, 18/6/21.

  1. tranhang123hn

    tranhang123hn Member

    Tham gia ngày:
    11/6/20
    Bài viết:
    45
    Được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    6
    Giới tính:
    Nữ
    Nghề nghiệp:
    nhân viên
    Nơi ở:
    Hà Nội
    Diêu Khởi Vân bị kích động vô cùng, cả tâm lý và sinh lý đều bị kích thích đến căng cứng, không thể giữ được kiềm chế mà đạt đến đỉnh. Thời khắc như ngưng trệ lại, anh nhẹ buông tay, gạt từng sợi tóc ở miệng cô, lúc ấy tiếng ngoài cửa cũng dần dần đi xa, anh ôm chặt lấy cô, khàn giọng nói: “A Quyết, chúng ta đừng cãi cọ nữa được không? Em trở về đi, chúng ta bắt đầu lại nhé.”





    Tư Đồ Quyết mềm mại tựa vào lòng anh, một lúc sau mới đáp: “Anh có thể quên chuyện đó không?”

    “Ít nhất anh có thể không quan tâm.”

    Tư Đồ Quyết chầm chậm ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt người đàn ông mà sự kích thích vẫn còn chưa hoàn toàn tan biến kia. Nếu như cô đã từng dao động vì cái ôm này thì cũng chính câu nói này đã biến nó thành khối băng lạnh cứng.

    Anh đã dùng thời gian bảy năm đằng đẵng để quyết định không buông tha cô, không phải vì anh cuối cùng cũng có lòng tin với cô, mà chỉ vì anh khuất phục trước nỗi nhớ và khao khát mà thôi, vì thế mới tự thuyết phục chính mình không quan tâm.

    Nếu quên đi quá trình, chỉ nhớ đến kết quả, tầm thường đi một chút để yêu, thì dù thế nào cũng sẽ bên nhau cả đời. Những điều này đã từng là ước mộng duy nhất của Diêu Khởi Vân và Tư Đồ Quyết, nhưng trong thế giới của Tư Đồ Quyết lại không dễ dàng chấp nhận sự thoả hiệp như vậy. Anh có thể không biết điều cô muốn không hề phức tạp, chẳng qua vào lúc không thể biện bạch thì đôi tay lại quá kiên định.

    Cô muốn anh nói: “Anh tin em, anh hiểu”, chứ không phải: “Anh muốn em, anh không quan tâm.”

    Cô chống tay vào vách ngăn, dứt người ra đứng dậy, sửa sang lại chính mình, một lần nữa chỉnh sửa lại trang phục mình cho chỉnh tề, búi lại tóc, lấy kính hoá trang, không nói một lời, quay lưng về phía anh, trang điểm lại khuôn mặt.

    Diêu Khởi Vân vẫn chưa hồi phục tinh thần, nghiêng người ôm lấy thắt lưng cô, thì thầm hỏi: “Sao em không nói gì?”

    Tư Đồ Quyết dừng tay vừa mới tô son, quay đầu cười một tiếng,”Anh biết vì sao hôm nay em lại cùng anh thế này không?”

    Anh suy nghĩ, vẫn lắc đầu.

    Tư Đồ Quyết nhếch khoé môi, đôi môi đẹp y như anh vẫn hằng ghi nhớ.

    “Diêu Khởi Vân, trước nay khi ở cạnh cơ thể anh tôi chưa bao giờ có được cảm giác cao trào lên đỉnh, tôi chỉ muốn xem xem bảy năm sau anh có thể thay đổi khác đi không, nhưng sự thật đã chứng minh, vẫn thế thôi.”

    Trong nháy mắt, sắc mặt Diêu Khởi Vân liền xám lại, hai tay chầm chậm buông ra.

    Anh càng ở trước mặt cô càng kiêu ngạo, càng kiêu ngạo càng dễ trở nên hèn mọn tầm thường.

    Diêu Khởi Vân bị bức đến cùng có thể thế nào chứ? Giống như Tư Đồ Cửu An phẫn nộ mà tát cô, rồi sẽ hận cô đến chết chứ? Nhưng Diêu Khởi Vân dùng sức lực toàn thân, cuối cùng lại chỉ nói ra một câu mà chính anh cũng cảm thấy bất ngờ.

    Anh nói: “A Quyết, thực ra anh… vẫn luôn yêu em.”

    Kỉ niệm ngọt ngào vô cùng trước kia, Diêu Khởi Vân cũng vẫn không nói ra câu này. Khi đó Tư Đồ Quyết luôn quấn quít lấy anh hỏi hết lần này đến lần khác: “Khởi Vân, anh có yêu em không? Anh yêu em nhiều như thế nào?”






    Câu trả lời của anh luôn luôn là một tiếng :”Ừ” nặng nề, không được tự nhiên.

    Dù như thế cô cũng không từ bỏ ý định, làm phiền đến khi người ta không chịu được thì thôi.

    “Nói yêu em, sau đó anh sẽ mãi mãi là của em.”

    Anh lại nhẹ nhàng nói: “Anh là của chính anh chứ.”

    Tư Đồ Quyết nổi giận, nói một mạch, “Vậy em cũng là của chính em thôi, anh đừng có hối hận đấy.”

    Anh quả thực hối hận rồi. Cô hận anh, quyết tâm né tránh những chuyện cũ làm đau lòng người, nhưng anh lại chỉ muốn nhớ để tìm lại A Quyết trong kí ức chỉ thuộc về anh mà thôi.

    Tư Đồ Quyết cúi đầu nhìn Diêu Khởi Vân cuối cùng đã không nói dối nữa.

    “Thực ra em biết.” Cô nói.

    Đúng vậy, thực chất Diêu Khởi Vân yêu cô, có thể anh cũng chỉ yêu mình cô thôi. Nhưng như thế thì sao?

    Trong kịch bản của Tư Đồ Quyết, Thẩm Lãng đã từng nói với Chu Thất Thất: “Trái tim của ta cũng không phải là sắt, cả cuộc đời Thẩm Lãng yêu Chu Thất Thất nhất.” Nhưng Chu Thất Thất lại phát hiện bản thân trong lúc thất vọng lòng đã trở nên lạnh giá như sắt.[2]

    Nếu có thể, cô rất muốn quay lại ngày xưa đi nói với Tư Đồ Quyết năm đó đau lòng muốn chết: Nhìn thấy không? Có nhìn thấy không? Thật là hả giận! Ngày đó khi cô bất lực nhất, anh đã nắm một bàn tay khác, bỏ cô mà đi; rồi khi cô một mình nơi đất khách quê người, đêm nào cũng khóc lóc thất thanh thảm thiết, mỗi một lần, cô đều dựa vào tưởng tượng của mình để an ủi vỗ về, cô tưởng tượng có một ngày, người con trai đó có thể ở trước mặt cô chảy nước mắt hối hận cũng không kịp nữa rồi.

    Chỉ dựa vào những tưởng tượng như vậy cô mới có thể vượt qua hết đêm này đêm khác.

    Nhưng tất cả những gì hôm nay đều không giống như trong tưởng tượng.

    Diêu Khởi Vân, anh cũng có ngày hôm nay rồi.
    >>>> Mời bạn đọc các chương tiếp theo của truyện Anh Sẽ Đợi Em Trong Hồi Ức của tác giả Tân Di Ổ tại TruyenTR.vn. Click ngay!
     
Nếu chưa có nick trên 6giay.vn thì dùng nick facebook bình luận nhé
  • Chia sẻ trang này